Tuổi 20, mình rất chăm đi lân la kết nối với người giỏi.
Có 3 kết cục chính:
1) Bị bơ
2) Lúc gặp thấy rất wow, mà về thì đâu lại vào đấy
3) Gặp nhưng đứng hình, có chị CEO ngồi 10 phút rồi bảo đi vệ sinh và… biến mất luôn
Hồi đó mình rất tự ti.
Do mình không đủ tốt nên không ai muốn giúp❓
---
Giờ nhìn lại, có lẽ là vì những người đó ở 𝐗𝐀 mình quá
👉 Mình thấy người đi trước 2 bước thì Dễ-Dính-Gần hơn:
#Dễ áp dụng lời khuyên hơn, vì họ đã đi trước để có bài học, nhưng vẫn đủ gần để nhớ cảm giác loay hoay.
#Dính với nhau dễ hơn, vì mối quan hệ là cho nhận, không phải xin xỏ.
#Gần hơn để tiếp cận, vì họ có thể thấy “À, hồi đó mình cũng như vậy”.
Ví dụ, bạn là phó phòng và muốn lên trưởng phòng.
Bạn trúng số được 1 buổi cafe với… Elon Musk:
❌ Elon khuyên bạn bỏ việc để làm start-up
❌ Elon say mê chia sẻ cách xây tên lửa, xe điện, AI
❌ Elon chốt “giờ chỉ cần 100 triệu đô là bắt đầu thôi”
Choáng váng, bạn đi mua dầu gió thì gặp ông hàng xóm:
✅ Hóa ra là trưởng phòng một công ty na ná chỗ bạn
✅ Bạn đang làm mảng bác này muốn tìm hiểu
✅ Cả 2 hẹn cuối tuần đi nhậu
Bạn nghĩ ai sẽ giúp bạn tốt hơn❓
---
Tới giờ, các “anh hùng nhà bên” vẫn giúp mình nhiều nhất:
, luôn đi trước vài bước để soi đường
, luôn hiện diện dù mình chưa từng gọi là mentor
, luôn đủ gần để gieo niềm tin là “mình cũng làm được”
Đứa học giỏi nhất lớp dạy lại là dễ hiểu nhất
Đồng nghiệp bàn bên hướng dẫn là tận tình nhất
Mà phải để ý quan sát thì mới nhận ra các anh hùng nhà bên này vì họ thường không dễ nhận ra như các siêu sao.
Mình vẫn học tư duy và lấy cảm hứng từ những người thầy lớn, nhưng hiểu là nếu 𝐜𝐨𝐩𝐲-𝐩𝐚𝐬𝐭𝐞 nguyên xi thì dễ toang.
Nếu thật sự ngưỡng mộ ai đó, mình sẽ cố rút ngắn khoảng cách trước khi mở lời kết nối.
⭐ Mình cũng dám chia sẻ hơn,
vì mình hiểu mình không phải là người giỏi nhất,
nhưng là người Phù-hợp nhất cho người đi ngay sau.
Con đường nào cũng dễ đi hơn nếu người đi trước đỡ người đi sau một tay phải không?
P.S. Đây là một phần của bài viết “3 bước để người giỏi giúp mình”
Bài học của anh luôn đơn giản, nhưng thực tế 😊